XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chuyến du hành kỳ lạ của Ngài Daldry


Phan_21

Quá sung sướng vì có thể chứng tỏ khả năng nói tiếng Anh trôi chảy của mình, ông lờ Can đi, chỉ chú ý đến Alice. Anh chàng hướng dẫn viên nháy mắt đồng lõa với khách hàng của mình; suy cho cùng, kết quả mới là quan trọng. Ngay sau khi Alice trình bày thỉnh cầu của mình, ông hiệu trưởng đáp rằng vào năm 1915 trường vẫn chưa nhận học sinh nữ. Ông rất lấy làm tiếc. Ông dẫn Alice cùng Can ra tận tường rào và lúc tạm biệt họ, ông thổ lộ rằng rất muốn một ngày nào đó được thăm thú nước Anh. Có thể ông sẽ đi du lịch khi đã về hưu.

Sau đó họ tới trường Saint-Joseph. Cha xứ đón họ là một người đàn ông dáng vẻ khắc khổ. Ông chăm chí lắng nghe Can trình bày lý do cuộc viếng thăm. Ông đứng dậy đi ngang qua phòng, tay bắt chéo sau lưng. Ông lại gần cửa sổ nhìn ra sân chơi nơi đám con trai đang đánh nhau.

- Sao lúc nào bọn chúng cũng phải đánh lộn thế nhỉ? Các vị có nghĩ rằng bạo lực là đặc tính cố hữu của nam giới không? Tôi có thể hỏi chúng câu này trong giờ học, đây sẽ là một đề bài thú vị, các vị có thấy thế không? Cha xứ hỏi, vẫn không rời mắt khỏi sân chơi.

- Cũng có thể, Can nói, đây thậm chí còn là cách tuyệt vời để khiến chúng phải suy nghĩ về cách cư xử của mình.

- Tôi muốn hỏi cô đây thôi, cha bề trên chữa lại.

- Tôi nghĩ làm như vậy chẳng ích gì, Alice đáp luôn, không hề do dự. Câu trả lời với tôi là hiển nhiên. Đám con trai thích gây gổ với nhau và đúng là bản chất cố hữu của chúng. Nhưng khi vốn từ càng phong phú thì tính hung hăng của chúng càng suy giảm. Bạo lực chỉ là hậu quả của việc bị tước đoạt, việc không thể diễn tả nỗi tức giận thành lời, vậy là, khi không cất được thành lời thì đành để nắm đấm nói thay.

Cha bề trên quay về phía Alice.

- Ngày trước cô hẳn phải học giỏi lắm. Cô có thích trường học không?

- Nhất là khi tôi rời khỉ trường buổi tối, Alice đáp.

- Tôi thấy nghi ngờ đấy. Tôi không có thời gian tìm kiếm cho cô, và tôi cũng không đủ nhân lực để giao thực thi nhiệm vụ này. Điều duy nhất tôi có thể làm cho cô là để cô tới phòng đọc tra cứu sổ sách vẫn được lưu trữ. Dĩ nhiên, tuyệt đối không được nói chuyện trong căn phòng đó, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.

- Dĩ nhiên, Can hấp tấp trả lời.

- Tôi vẫn đang muốn nói với cô đây, cho bề trên nói.

Can cúi đầu chiêm ngưỡng sàn nhà được đánh xi.

- Nào, theo tôi, tôi sẽ dẫn đường cho các vị. Người gác cổng sẽ mang sổ nhập học đến cho các vị ngay khi ông ta lấy được. Các vị được ở lại đến sáu giờ tối, đừng lãng phí thời gian đấy. Đúng sáu giờ, không hơn một phút, đồng ý không?

- Ông có thể tin tưởng chúng tôi, Alice đáp.

- Vậy thì đi thôi, cha bề trên nói rồi tiến về phía cửa văn phòng.

Ông nhường bước cho Alice rồi quay sang phía Can vẫn ngồi im trên ghế.

- Anh định ở lại văn phòng tôi cả buổi chiều hay sẽ bắt tay vào việc? ông hỏi giọng lạnh lùng.

- Tôi không biết là lần này ông cũng định nói với cả tôi nữa, Can đáp.

Tường trong phòng đọc được sơn màu xám đến lưng chừng, phần còn lại sơn xanh đến tận trần nhà nơi có hai hàng đèn nê ông. Đa phần đều đang bị phạt, đám học sinh cười khẩy khi thấy Alice và Can ngồi vào băng ghế cuối phòng. Nhưng khi cha bề trên nhịp nhịp chân thì bầu không khí lập tức im ắng trở lại rồi duy trì ngay cả khi ông đã rời đi. Không để phải đợi lâu, người gác cổng đã mang đến cho họ hai tập hồ sơ màu đen được buộc dây ruy băng. Ông giải thích với Can rằng mọi thứ ở đây cả, phiếu nhập học, giấy ra trường, bào cáo cuối năm, mỗi loại đều được xếp theo lớp.

Các trang giấy được chia đôi ở giữa, bên trái là họ tên được phiên sang chữ Latin, bên phải là họ tên viết bằng chữ Ottoman. Can đưa tay dò từng dòng và xem xét tỉ mỉ từng trang sổ sách. Khi chiếc đồng hồ quả lắc chỉ năm rưỡi chiều, anh gập chồng hồ sơ thứ hai lại rồi nhìn Alice vẻ buồn tiếc.

Mỗi người bọn họ ôm một chồng hồ sơ mang trả lại cho người gác cổng. Khi ra khỏi tường bao của trương Saint-Joseph, Alice quay lại đưa tay vẫy chào cha bề trên đang kín đáo nhìn theo họ từ cửa sổ phòng làm việc.

- Sao cô lại biết ông ấy đang quan sát chúng ta? Can hỏi lúc xuống phố.

- Tôi cũng làm thế khi học trung học ở Luân Đôn.

- Mai chúng ta sẽ tìm ra, tôi chắc chắn thế, Can nói.

- Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày mai nhé.

Can đưa Alice về tận khách sạn.

* * *

Daldry đã đặt bàn trước tại Markiz, nhưng khi đến trước cửa nhà hàng Alice lại do dự, Cô không muốn một bữa tối khuôn phép lịch thiệp. Không khí buổi tối thật dịu ngọt nên cô gợi ý nên đi dạo dọc en Bosphore thay vì ngồi hàng giờ đồng hồ trong một căn phòng ồn ào toàn mùi khói thuốc. Nếu đói họ có thể dừng chân và tìm được một quán nào đó. Daldry đồng ý, anh cũng không muốn ăn.

Trên bờ kè cũng có vài người đi dạo giống họ, ba người câu cá thử vận may bằng cách quăng lưỡi câu ra vùng nước thẫm màu, một người bán báo đang bán tống bán tháo những tờ tin tức từ buổi sáng và một thợ đánh giày đang chăm chú làm sáng bóng một đôi bốt cho một anh lính.

- Trông anh có vẻ lo lắng, Alice vừa nói vừa ngắm nhìn ngọn đồi Üsküdar nằm ở bờ bên kia eo biển Bosphore.

- Tôi đang mải nghĩ, không có gì nghiêm trọng đâu, Buổi chiều nay của cô thế nào?

Alice kể với anh về các chuyến viếng thăm trong buổi chiều mà không thu được kết quả gì.

- Cô có nhớ lần chúng ta tới Brighton không? Daldry vừa châm thuốc vừa nói. Trên đường về, cả cô lẫn tôi đều không mảy may tin lời người phụ nữ đã tiết lộ với cô về tương lai đồng thời kể về một quá khứ còn bí hiểm hơn nữa. Ngay cả khi cô không nói ra, tôi đoán là vì lịch sự, nhưng hẳn cô vẫn tự hỏi tại sao chúng ta lại đi từng ấy cây số vô ích, tại sao chúng ta lại dành cả đêm Giáng sinh để thách thức băng tuyết và giá lạnh trong một chiếc ô tô với hệ thống sưởi ấm tậm tịt, để mạo hiểm mạng sống của mình trên những con đường đóng đầy váng băng. Tuy nhiên, từ khi đó chúng ta đã vượt biết bao cây số, băng qua bao chặn đường. Và biết bao sự kiện dường như không tưởng đã xảy đến với chúng ta? Tôi vẫn muốn tiếp tục tin vào điều ấy Alice ạ, tôi muốn tin rằng những nỗ lực của chúng ta không vô ích. Istanbul xinh đẹp đã tiết lộ với cô nhiều bí mật mà trước đây cô chưa từng ngờ tới… Biết đâu vài tuần nữa cô chẳng gặp được người đàn ông sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Về chuyện này, tôi phải nói với cô một điều mà tôi cảm thấy mình cũng có chút tội lỗi…

- Nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc mà, anh Daldry. Nhờ anh, tôi đã có một chuyến đi ngoài sức tưởng tượng. Trước đó tôi từng khó nhọc bên bàn làm việc, tôi cạn ý tưởng vậy mà nhờ anh, giờ đây trong đầu tôi biết bao sáng kiến. Tôi chẳng buồn nghĩ đến chuyện liệu lời tiên đoán phi lý kia có trở thành hiện thực hay không. Nói thật, tôi cảm thấy nó có gì đó thật đáng ghét, nếu không muốn nói là tầm thường. Nó gợi tôi nghĩ đến một hình ảnh của bản thân mà tôi không thích, đó là hình ảnh một người phụ nữ cô độc chạy theo ảo tưởng. Vả lại, tôi đã gặp người đàn ông sẽ làm thay đổi cuộc đời mình rồi.

- Vậy sao, là ai thế? Daldry hỏi.

- Người thợ làm nước hoa ở Cihangir. Nhờ ông ấy tôi đã có được những dự án mới. Hôm trước ở nhà ông ấy tôi đã lầm, không phải tôi chỉ tìm kiếm loại nước hoa dùng cho không gian nội thất mà là loại nước hoa của nơi chốn, loại nước hoa nhắc nhớ đến những thời khắc đã in dấu ấn trong chúng ta, những thời khắc chỉ đến có một lần rồi biến mất mãi mãi. Anh có biết là ký ức khứu giác là loại ký ức duy nhất không bao giờ phai tàn không? Khuôn mặt của những người ta yêu thương nhất rồi cũng nhòa dẫn theo thời gian, những giọng nói cũng phai mờ, nhưng mùi hương thì không bao giờ. Với một người phàm ăn như anh, khi hương vị của một món ăn từ thời thơ ấu trỗi dậy, anh sẽ thấy mọi thứ hồi sinh sống động đến từng chi tiết. Năm ngoái, một người đàn ông ưa thích một loại nước hoa của tôi được bán ở của hàng nước hoa tại Kensington và hỏi được địa chỉ của tôi ở đó đã tới nhà tôi. Anh ta mang tới một chiếc hộp sắt rồi mở ra, chỉ cho tôi những thứ bên trong: một đoạn thừng bện mảnh cũ kỹ, một món đồ chơi bằng gỗ, một chú lính chì mặc quân phục đã bong tróc, một miếng mã não, một lá cờ nhỏ cũ mòn. Tuổi thơ của anh ta nằm cả trong chiếc hộp kim loại đó. Tôi hỏi anh ta những thứ này thì có liên quan gì đến tôi và anh ta mong chờ điều gì ở tôi. Khi ấy anh ta liền thổ lộ rằng khi phát hiện ra loại nước hoa của tôi, một điều gì đó kỳ lạ đã xảy đến với anh ta. Lúc trở về nhà, anh ta thấy cần phải đi lục lọi tầng áp mái ngay lập tức để tìm lại kho báu kia, kho báu lâu nay vẫn hoàn toàn nằm trong quên lãng. Anh ta đưa chiếc hộp lại gần để tôi có thể ngửi rồi yêu cầu tôi chế lại mùi hương ấy, trước khi nó tan biến mãi mãi. Tôi đã ngu ngốc trả lời anh ta rằng việc ấy là không thể. Tuy nhiên, sau khi anh ta đi rồi, tôi liền ghi lại vào một mảnh giấy tất cả những gì mình đã ngửi thấy trong chiêc hộp. Mùi kim loại gỉ dưới nắp hộp, mùi gai dầu từ đoạn thừng, mùi chì của chú lính, mùi dầu của một loại sơn cũ được dùng để tô màu cho chú lính, mùi gỗ sồi được chạm khắc để tạo ra món đồ chơi, mùi lụa bụi bặm của lá cờ nhỏ, mùi đá mã não, rồi tôi cất mẩu giấy ấy đi mà không biết sau này sẽ dùng vào việc gì. Nhưng giờ thì tôi đã biết. Tôi biết sau này phải làm nghề này thế nào, phải chịu khó quan sát, giống như anh vẫn làm với các ngã tư, phải cố thử làm điều không thể để tái tạo lại một mùi hương từ hơn chục loại nguyên liệu. Nếu như chính hình dạng và màu sắc khích lệ anh thì với tôi đó là ngôn từ và mùi vị. Tôi sẽ quay lại gặp người thợ làm nước hoa ở Cihangir, xin phép được ở bên ông ấy, được học cách ông ấy làm việc. Chúng tôi sẽ trao đổi với nhau vốn kiến thức cũng như kỹ năng của mình. Tôi muốn tái hiện lại những thời khắc đã biến mất, đánh thức những nơi chốn đã say ngủ. Tôi biết mình giải thích không được rõ ràng lắm, nhưng nếu anh phải ở lại đây và anh thấy nhớ Luân Đôn, thử hình dung xem việc có thể lại được ngửi thấy mùi cơn mưa quen thuộc có ý nghĩa với anh thế nào? Những con phố của chúng ta mang mùi hương của riêng chúng, mùi vào ban sáng cũng như mùi mỗi tối; từng mùa, từng ngày, từng phút trong cuộc đời chúng ta đều có mùi hương riêng của chúng.

- Thật là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng đúng là không chỉ một lần tôi từng muốn tìm lại được mùi hương vẫn ngự trị trong phòng làm việc của bố mình. Cô có lý, khi nghĩ lại thì đúng là nó phức tạp hơn vẻ bề ngoài. Trong đó có mùi củi đang cháy trong lò sưởi, mùi tẩu thuốc của bố tôi, mùi da từ chiếc ghế bành, mà lại khác với mùi da của tấm lót tay ông kê lên để viết. Tôi không thể tả chi tiết hết cho cô được, nhưng tôi vẫn nhớ cả mùi tấm thảm được đặt trước bàn làm việc của bố, nơi tôi vẫn chơi đùa lúc nhỏ. Tôi ở lì đó hàng giờ đồng hồ với những trận chiến lính chì khốc liệt. Những đường sọc đỏ ấn định vị trí của quân đội Napoléon, còn những đường viền xanh là quân mình. Và chiến trường ấy tỏa ra lùi len cùng mùi bụi khiến tôi thấy vững lòng. Tôi không biết liệu ý tưởng của cô có giúp chúng ta làm nên cơ nghiệp hay không, và tôi không chắc loại nước hoa mang mùi thảm hay mùi phố xá dưới mưa thu hút được nhiều khách hàng, nhưng tôi thấy nó cũng khá thú vị.

- Nước hoa mang mùi phố xá thì có lẽ không, nhưng nước hoa tuổi thơ thì… Nếu không đi cùng anh hẳn tôi đã lùng khắp Istanbul tìm cho ra lọ nước hoa mang mùi hương của những ngày đầu thu ở Công viên Hyde. Có lẽ tôi sẽ mất nhiều tháng, Alice tiếp tục, nhiều năm mới có thể chế ra được thứ gì đó vừa ý, phù hợp nhu cầu của số đông. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình vững lòng hơn với nghề, cái nghề mà từ trước đến giờ tôi không ngừng đắn đo, do dự dù luôn muốn làm. Tôi sẽ luôn biết ơn anh, và cả bà thầy bói nữa, vì mỗi người theo cách riêng của mình đã thúc đẩy tôi tới được với ngày hôm nay. Còn về cảm giác bối rối trước những phát hiện về quá khứ của bố mẹ tôi… đó là một thứ cảm giác mơ hồ hòa trộn giữa vui sướng, luyến tiếc, êm dịu, buồn bã và cả những nụ cười nữa. Ở Luân Đôn, mỗi khi đi qua khu phố nơi mà tôi từng sống, tôi không còn nhận ra gì nữa, kể cả tòa nhà của gia đình tôi lẫn những cửa hàng nhỏ tôi vẫn thường ghé qua cùng với mẹ bởi tất cả đã biến mất. Giờ đây, tôi biết rằng vẫn còn tồn tại một nơi mà tôi cùng bố mẹ đã từng sống bên nhau; những mùi hương của con phố Isklital, những viên đá xây nên tòa nhà, những chuyến xe điện và hàng nghìn thứ khác giờ đay sẽ thuộc về tôi. Ngay cả khi ký ức tôi không lưu lại dấu vết gì của thời kỳ ấy nhưng tôi vẫn biết nó đã từng diễn ra. Rồi khi đêm về, trong lúc rình chờ giấc ngủ, tôi sẽ không còn nghĩ đến việc bố mẹ mình không còn nữa, mà sẽ nghĩ tới những gì họ đã trải qua ở đây. Như thế đã là rất nhiều rồi, tôi cam đoan với anh vậy, Daldry ạ.

- Nhưng không phải vì thế mà cô định dừng tìm kiếm đấy chứ?

- Không, tôi xin hứa với anh, dù tôi chắc rằng sau khi anh đi rồi thì mọi việc không còn được như trước nữa.

- Tôi mong thế lắm! Dù cho tôi biết sẽ hoàn toàn ngược lại. Cô và Can rất hợp nhau, dù thỉnh thoảng tôi cũng làm ra vẻ mếch lòng trước việc hai người đồng lõa với nhau nhưng thực tâm tôi rất mừng. Anh chàng đó nói tiếng Anh như gà mắc tóc nhưng tôi phải thừa nhận rằng anh ta là tay hướng dẫn viên có một không hai.

- Lúc nãy anh định nói với tôi chuyện gì cơ mà, gì thế?

- Tôi cho là không có gì quan trọng cả, tôi quên biến mất rồi.

- Khi nào anh rời Istanbul?

- Sắp rồi.

- Sớm vậy sao?

- Vâng, tôi e là thế.

Họ tiếp tục dạo bước dọc bờ kè. Đứng trước bến tàu nơi chuyến tàu hơi nước cuối cùng của buổi tối cập bến buông neo, Alice nắm lấy bàn tay Daldry vừa sượt qua tay mình.

- Hai người bạn cũng có thể nắm tay nhau, đúng không?

- Tôi đoán là có, Daldry đáp.

- Vậy thì, nếu anh muốn, chúng ta dạo thêm chút nữa nhé.

- Được thôi, ý hay đấy, cùng dạo thêm chút nữa nào Alice.

12.

Alice,

Tôi hy vọng là cô sẽ thứ lỗi cho tôi vì đã ra đi đột ngột thế này. Tôi không muốn chúng ta lại phải nói lời tạm biệt lần nữa. Tuần vừa rồi tối nào lúc chia tay cô ở cửa phòng tôi cũng nghĩ tới chuyện này, và ý nghĩ xách va li trên tay rồi chào cô ở sảnh khách sạn cứ trĩu nặng trong lòng tôi. Hôm qua tôi đã muốn nói với cô nhưng rồi lại không làm vì tôi sợ sẽ phá hỏng mất khoảnh khắc tuyệt đẹp được ở bên cô. Tôi muốn chúng ta lưu giữ kỷ niệm về chuyến đi dạo cuối cùng bên bờ eo Bosphore. Cô có vẻ thật hạnh phúc và tôi cũng vậy, vậy ta còn mong chờ gì hơn cho thời khắc kết thúc một chuyến đi? Tôi phát hiện ra cô là một phụ nữ tuyệt vời, tôi tự hào vì được trở thành bạn của cô, đấy, ít nhất là tôi hy vọng thế. Với tôi, cô luôn là một người bạn và những ngày được lưu lại Istanbul cùng với cô sẽ là một trong những thời khắc vui vẻ nhất trong đời tôi. Tôi chân thành mong cô sẽ đạt tới đích. Người đàn ông yêu thương cô sẽ phải tập quen với tính cách của cô (một người bạn có thể nói thế mà không khiến cô mất lòng, phải vậy không?), nhưng người đó cũng sẽ có được bên mình người phụ nữ mà tiếng cười của cô ấy sẽ xua tan mọi sóng gió trong đời.

Tôi rất hạnh phúc vì được làm hàng xóm của cô và khi viết những dòng này tôi đã thấy nhớ sự hiện diện của cô cho dù nó thật ồn ào.

Hãy chọn con đường đúng đắn, con gái của ông Cömert Ezaci, hãy đuổi theo niềm hạnh phúc xứng đáng với cô.

Người bạn tận tụy của cô,

Daldry

Ethan,

Sáng nay tôi đã thấy lá thư của anh. Tôi liền gửi qua bưu điện lá thư hồi âm cho anh vào ngay buổi chiều và tôi tự hỏi mất bao nhiêu thời gian nó mới tới được với anh. Tiếng lạo xạo lúc anh luồn bì thư qua khe cửa đã làm tôi thức giấc và tôi hiểu ra ngay rằng thế là anh đi. Tôi vội lao ra cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy anh bước lên taxi; khi anh ngẩng đầu nhìn về phía tầng chúng ta ở, tôi đã lùi lại. Có lẽ cũng vì những lý do tương tự anh. Tuy vậy, ngay khi chiếc taxi xa dần trên phố Isklital, tôi lại muốn được đích thân nói câu tạm biệt anh, được nói lời cảm ơn anh vì sự hiện diện của mình. Tính nết anh cũng thật đáng ghét (một người bạn thực thụ có thể nói với anh thế mà không làm anh mếch lòng, phải vậy không?) nhưng anh là một người đàn ông đặc biệt, hào hiệp, hài hước và tài ba.

Anh đã trở thành bạn của tôi theo một cách đầy khác thường, có lẽ tình bạn ấy mới chỉ kéo dài vài ngày, vài tuần tại Istanbul này nhưng cũng khác thường thay, sáng nay bất chợt tôi lại thấy cần có anh.

Tôi thực lòng bỏ qua chuyện anh ra đi là không nói lời nào, tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh làm như vậy là đúng, bởi tôi cũng không thích những lời từ biệt. Tôi có đôi chút ghen tị với anh vì anh sắp được quay lại Luân Đôn. Tôi nhớ căn nhà cũ kiểu Victoria của chúng ta, tôi nhớ cả xưởng làm việc của mình. Tôi sẽ ở lại đây chờ mùa xuân tới. Can đã hứa ngay khi thời tiết đẹp trở lại sẽ dẫn tôi tới thăm đảo Các Hoàng tử mà cả hai ta đã bỏ lỡ. Tôi sẽ tả lại cho anh từng ngóc ngách, và nếu có phát hiện ra một ngã tư đúng như anh mong muốn, tôi sẽ miêu tả tỉ mỉ đến từng chi tiết cho anh. Ở đó thời gian như ngừng lại, khi đi dạo ở đó người ta tưởng như được quay về thế kỷ trước. Ở đó xe cơ giới bị cấm, chỉ có lừa và ngựa được phép đi lại. Ngày mai, chúng tôi sẽ quay lại chỗ người thợ nước hoa già ở Cihangir, tôi cũng sẽ viết thư kể cho anh chuyến thăm ấy và anh sẽ nắm bắt được những tiến triển trong công việc của tôi.

Tôi hy vọng chuyến đi không quá mệt mỏi và mẹ anh sẽ sớm bình phục. Hãy chăm sóc bà ấy và cả mình nữa nhé.

Tôi chúc anh có được khoảng thời gian tuyệt vời bên mẹ.

Bạn của anh,

Alice

Alice thân mến,

Lá thư của cô mất chính xác sáu ngày mới tới tay tôi. Sáng nay lúc tôi ra khỏi nhà thì người đưa thư mang tới. Tôi cứ tưởng lá thư cũng được chuyển bằng đường hàng không nhưng trên con tem bưu điện không tháy nói nó đi chuyến nào, cũng không biết liệu nó có quá cảnh ở Vienne không. Sau hôm về tới Luân Đôn một ngày, tôi đã dọn dẹp lại căn hộ của mình rồi cũng sang sắp xếp cảu nhà cô. Tôi đảm bảo là không hề động chạm vào đồ của cô, tôi chỉ quét đám bụi đã nhân cơ hội cô vắng nhà mà tự nhiên dọn đến. Cô mà thấy tôi khi ấy: đeo tạp dề, đầu đội khăn, tay chổi tay xô, thì hẳn cô sẽ lại chế nhạo tôi. Vả lại hẳn chính bà hàng xóm tầng dưới của chúng ta đã làm thế, bà hàng xóm đôi khi vẫn khiến cô bực mình vì tiếng dương cầm ấy, không may tôi đã bị bà ấy bắt gặp trong bộ dạng lố lăng khi xuống nhà vứt rác. Căn hộ của cô đã tìm lại được vẻ sáng sủa của mùa xuân và tôi cũng hy vọng mùa xuân sẽ sớm tới. Thật rõ là tầm thường nếu nói với cô rằng lạnh giá và ẩm ướt vẫn ngự trị ở xứ Anh quốc, và dù cho đó là một trong những chủ đề chuyện trò ưa thích của tôi, tôi cũng sẽ tránh cho cô khỏi phát chán với việc thời tiết ra sao. Nhưng cô vẫn nên biết rằng trời mưa không dứt từ lúc tôi về tới giờ và đã mưa như vậy cả tháng trời nay, đó là theo những gì tôi nghe được ở quán bar, nơi tôi đã lấy lại thói quen tới ăn lót dạ mỗi sáng.

Bosphore cùng mùa đông dịu ngọt đáng ngạc nhiên nơi ấy dường như đã rất xa với tôi.

Hôm qua tôi đã dạo dọc bờ sông Themes. Cô nói đúng, ở đó tôi chẳng hề ngửi thấy có mùi hương nào giống với những mùi hương cô đã mất công chỉ cho tôi thấy khi chúng ta đi dạo chơi gần cầu Galata. Ngay cả phân ngựa ở đây dường như cũng khác, trong lúc viết như vậy, tôi đang tự hỏi liệu mình đã chọn đúng ví dụ điển hình nhất minh họa cho điều muốn nói chưa.

Tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì ra đi mà không từ biệt cô, nhưng sáng hôm ấy tôi đã thấy nhẹ lòng hơn chút ít. Cô có biết tại sao không, cô có biết mình đã làm được gì cho tôi không? Hẳn không khi nào cô hiểu được điều ấy có ý nghĩa với tôi thế nào, nhưng theo một cách nào đó, vào buổi tối cuối cùng khi chúng ta cùng dạo quanh Istanbul, cô đã trở thành bạn tôi. Như lời một bài hát, cô đã chạm tới tâm hồn tôi, đã thay đổi tôi, cô đã làm nảy sinh trong lòng tôi mong muốn yêu và được yêu, làm thế nào mà bỏ qua cho cô được điều ấy? Một cách rất kỳ lạ, cô đã biến tôi thành họa sĩ tuyệt vời nhất, thậm chí có lẽ là người đàn ông tuyệt vời nhất. Mong cô đừng hiểu lầm, đây tuyệt nhiên không phải lời thú nhận tình cảm yêu đương mà chỉ là cách bộc bạch tình bạn chân thành. Giữa bạn bè với nhau, ta có thể nói biết bao điều, đúng vậy không?

Tôi nhớ cô, Alice thân mến ạ, và niềm vui thích khi được đặt giá vẽ của mình dưới tấm mái kính trong phòng cô chỉ khiến nỗi nhớ tăng lên gấp bội, bởi vì ở đây, giữa những bức tường căn hộ của cô, giữa những tất cả những mùi hương mà cô đã dạy tôi cách nhận biết, tôi như cảm nhận được sự vắng mặt của cô và nó cho tôi can đảm cầm bút vẽ lại quang cảnh ngã tư ở Istanbul mà chúng ta đã cùng nhau quan sát. Như thế thật tham vọng và tôi đã bỏ đi khá nhiều bảng phác thảo mà tôi thấy quá xấu, chưa đầy đủ, nhưng tôi sẽ kiên trì.

Cô chú ý giữ gìn sức khỏe nhé và chuyển đến Can lời chào nồng nhiệt nhất của tôi. Mà thôi, đừng chuyển đến anh ta, hãy giữ lại toàn bộ cho riêng mình thôi.

Daldry

Anh Daldry thân mến,

Tôi vừa nhận được thư anh và tôi cảm ơn anh vì những lời lẽ vô cùng hào phóng anh dành cho tôi. Tôi phải kể với anh mọi chuyện diễn ra trong tuần vừa rồi. Sau hôm anh đi, tôi và Can đã bắt chuyến xe buýt chạy từ Taksim qua Nişantaşi tới Emirgan. Chúng tôi đã ghé qua tất cả các trường học trong khu vực nhưng chẳng thu được kết quả gì. Mỗi lần đều lặp lại kịch bản cũ, hoặc gần như thế; những khoảng sân trời cũng như sân có mái che giống hệt nhau, hàng giờ liền bới tìm trong đống sổ sách cũ mà không hề thấy tên tôi. Đôi lần, chuyến viếng thăm nhanh gọn hơn bởi trường ấy không có hồ sơ lưu hoặc khi ấy trường chưa tiếp nhận học sinh nữ từ thời Đế chế. Như vậy phải nghĩ đến chuyện bố mẹ tôi chưa từng cho tôi tới trường trong khoảng thời gian chúng tôi ở Istanbul. Can nghĩ rằng có lẽ họ làm vậy vì lý do chiến tranh. Nhưng việc chẳng hề tìm được tên mình ở đâu, trong sổ sách của lãnh sự quán cũng như sổ sách ghi danh của tất cả các trường học, đôi khi khiến tôi tự hỏi liệu mình có tồn tại không nữa. Tôi biết là thật vô lý khi nghĩ vậy và hôm kia tôi đã quyết định ngừng công việc tìm kiếm đã bắt đầu trở nên nặng nề với mình.

Sau đó chúng tôi quay lại gặp người thợ nước hoa ở Cihangir, hai ngày vừa qua được làm việc bên ông ấy thú vị hơn nhiều những ngày trước đó. Nhờ khả năng phiên dịch tài tình của Can, tiếng Anh của anh ấy đã cải thiện đáng kể từ lúc anh đi, tôi đã giải thích được với người thợ dự án của mình. Ban đầu ông ấy nghĩ hẳn tôi điên, nhưng tôi đã vận một mẹo nhỏ để thuyết phục ông ấy. Tôi nói về đồng hương của mình, về tất cả những người chưa có cơ hội được tới thăm Istanbul, những người chưa bao giờ được trèò lên ngọn đồi ở Cihangir, những người không được dạo bước trên những con đường hèm rải đá dẫn xuống phía eo Bosphore, những người chỉ có thể ngắm nhìn ánh trăng dát bạc trên mặt nước bập bềnh cửa eo biển qua bưu thiếp, những người chưa bao giờ được nghe tiếng còi của những con tàu hơi nước đang rẽ sóng về phía Üsküdar. Tôi nói với ông ấy rằng sẽ thật tuyệt vời khi giúp những con người ấy có thể mường tượng ta Istanbul diệu kỳ bằng một lọ nước hoa, thứ sẽ kể cho họ về tất cả những vẻ đẹp của thành phố. Và bởi vì người thợ nước hoa già yêu thành phố của mình hơn tất thảy nên ông ấy ngừng cười rồi bỗng chú tâm vào lời tôi nói. Tôi đã chép ra giấy danh sách dài những mùi hương mình ngửi thấy trong những con hẻm ở Cihangir rồi Can đọc lại cho người thợ nghe. Người thợ già rất xúc động. Tôi biết dự án này quá mức tham vọng nhưng tôi đã bắt đầu giấc mơ giữa ban ngày, tôi mơ một ngày nào đó, trong tủ kính một cửa hàng nước hoa ở Kensington hay Piccadilly sẽ có lọ nước hoa mang tên Istanbul. Xin anh đừng chế giễu tôi, tôi đã thuyết phục được người thợ ở Cihangir và tôi cần anh đồng lòng ủng hộ tôi về mặt tinh thần.

Cách tiếp cận của chúng tôi khác nhau, ông ấy chỉ nghĩ đến việc điều chế nguyên chất còn tôi thì theo phương pháp hóa học, nhưng cách làm việc của ông ấy dẫn tôi trở lại với điều cốt yếu, nó mở ra cho tôi những chân trời mới. Phương pháp của chúng tôi ngày càng bổ trợ cho nhau. Tái hiện một mùi hương không phải chỉ là pha trộn tạo ra hỗn hợp mà phải bắt đầu bằng việc ghi lại tất cả những gì khứu giác của ta mách bảo, tất cả những ẫn tượng nó khắc sâu trong ký ức ta giống như cây kim của máy ghi khắc lại một giai điệu troeen lớp xi của đĩa hát rãnh mịn.

Daldry thân mến, giờ đây tôi kể lại cho anh tất cả những chuyện này không phải chỉ đẻ nói về bản thân mình, dù cho tôi rất thích làm việc đó, mà còn để chính tôi cũng được biết công việc của anh tiến triển đến đâu rồi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .